1. Các cụ (vẫn) yêu
Mẹ cha cái đứa dám nói liều
Bảo rằng: các cụ đã quên yêu
Tuổi cao, sức yếu là như vậy
Thế nhưng các cụ vẫn còn yêu
Yêu nước, yêu nhà, yêu con cháu
Yêu bầu, yêu bạn, yêu người yêu
Không còn sôi nổi, vụng về nữa
Thầm kín, đậm đà, các cụ yêu!
* * * * *
2. Thật như đếm
Cửa rộng, nhà cao kín như bưng
Khóa chặt, cài then chẳng thể đừng
Xuất nhập, vào ra đều có thẻ
Nếu không, đứng lại, chẳng thể đừng.
Tóc đen, tóc trắng cả tóc vàng
Quốc gia, quốc tế cũng đàng hoàng
Thế nhưng, không thẻ, đành xin lỗi
Hẹn gặp lại sau với thẻ vàng.
Mừng ngày sinh nhật của Anh Phi
Mọi thứ đủ đầy, chẳng thiếu chi
Bạn bè đã đến đông đủ cả
Chỉ thiếu Trí Luân, một nhà thi.
Cậu ta lấp ló ngoài cửa trước
Giơ thẻ, đi qua, bị tóm được
Chỉ tay vào ngực, Luân khai thật
"Bom Я! Bom Я! Чан Чи Lyaн!"
(Tạm dịch: Tôi đây! Tôi là Trần Trí luân đây!)
(Tạm dịch: Tôi đây! Tôi là Trần Trí luân đây!)
"Thẻ này là của Vũ Anh Phi
Từ đâu mày đến, nói cái gì?
Hãy đứng xê ra cho được việc" ...
Thật thà, hỏng việc, thật là nguy!
Luân chợt nghĩ ra cái mẹo hay
Luồn sang cửa hậu, thực hiện ngay!
Lũ lượt người qua như mắc cửi
Bảo vệ lơ là, Luân qua ngay!
«Ngẫm lại mà xem cũng thấy hay
Dám túm lấy ta giữa ban ngày
Trí lớn, tài cao, ta đâu thiếu
Nhớ lấy mặt ta - Trí Luân này!»
Vương Minh Tường