Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2008

* NẶNG TÌNH THỦY CHUNG


Trần Tam Ngạn

NẶNG TÌNH THỦY CHUNG (Bài thơ viết năm 1959, trước khi chia tay với các bạn Internat, nhắc đủ tên 100 bạn với những đặc điểm riêng của từng người, khi đó tác giả 15 tuổi).

Tặng Hòe, người bạn đồng hương cùng đoàn, cùng lớp, trước khi chia tay - Trần Tam Ngạn

Sáng nay là sáng cuối cùng
Đường về Tổ quốc núi rừng âm u
Sông dài gió thổi vi vu
Sibir là núi, là khu ruộng đồng
Bạn về bạn có nhớ không?
Ta rời đất nước mênh mông vững bền,
Ta rời thành phố lừng tên,
Là nơi đã sống ấm êm thanh bình.
Nhớ thành phố, nhớ bạn mình
Năm năm ăn ở chung tình với nhau.
Tên nhau ta đã thuộc làu
NHớ nhà ta ở, nhớ mầu, nhớ cây.
Nhớ khi chơi bóng vui vầy
Dưới trời thành phố chứa đầy tình thương.
Nhớ khi đi học tới trường
Tụm ba, tụm bảy chuyện đường hân hoan.
Lúc đi trăm đứa một đoàn
Tuổi còn nhỏ bé hoàn toàn ngây thơ.
Nay tạm biệt đã đến giờ
Đứa về đứa ở câu thơ tỏ tình.
Ta về ta nhớ bạn mình
Thằng Nguyên, thằng Tú, thằng Tình ham chơi.
Đường xa tiếng hát không rời
Đó là Hiên, Muội yêu đời quá ghê.
Bạn về bạn chớ có chê
Rằng trường ta kém mọi bề vân vân,
Trường ta đã khá dần dần
Xa nhau, ta vẫn thấy gần bên nhau.
Rồi đây trong những toa tàu
Chúng tôi nhớ bạn, bạn sầu nhớ tôi.
Nhớ ai chơi bóng liên hồi -
Mạnh Cường, Tiến Lạc, Giang thời kém đâu!
Nhớ cô Lợi giỏi thêu khâu,
Bức thêu tuyệt đẹp hợp mầu cỏ hoa.
Quốc Cường, Đông Hải, Phi ta
Có tài vẽ đẹp hơn xa bạn nhiều.
Bao hôm nghe tiếng sáo Triều
Du dương, trầm bổng trong chiều hoàng hôn.
Ai kia thích nghịch, thích ồn,
Thích vui, thích nói, tâm hồn tự nhiên
Đó là Thiều, Thịnh rất hiền,
Nhớ khi vắng chúng tự nhiên thấy buồn.
Nhớ Nghi, Tường khỏe luôn luôn
Lao động rất giỏi, cuốn luôn bạn mình.
Ta về ta sẽ thấy đình,
Nhưng quên sao được bóng hình bạn ta.
Tiếng đàn ai đó thiết tha
Giữa tiếng người hát đệm pha tiếng đàn
Anh em đồng chí hỏi han
Cậu nào giỏi thế, thế gian coi chừng,
Đó là Đức, Dũng lẫy lừng
Cả trường đều biết, hỏi chừng ai không?
Thơ ai ca ngợi núi sông
Mênh mông biển cả ruộng đồng tốt tươi
Đó là thơ của những người
Tỏ tình tâm sự bằng lời văn thơ:
Tên Luân, tên Thuyết không mờ
Còn Kim Chung nữa bao giờ lai quên!
Ta về ta nhớ con thuyền
Đưa Căng, Giám Trị, đưa Yên lên đường:
Các ông câu cá đường trường
Lúc nào cũng được thông thường mười con.
Ta về với nước với non
Với ngôi nhà lá, đường mòn vào thôn.
Lòng ta xao xuyến, bồn chồn
Nhớ thành phố đỏ, Hồng trường đẹp tươi.
Nhớ ngày kỷ niệm tháng Mười
Hoàn, Cúc, Anh, Lệ múa thời đẹp ghê.
Nhớ gì trước lúc chia ly
Đường về Tổ quốc sáng ni rộn ràng.
Các bạn còn nhớ lúc sang
Thằng Yết thấp nhỏ vào hàng bé con,
Bây giờ đã lớn đã khôn
Rồi đây lớn nữa ta còn thấy sao?
Ta về lại nhớ bạn Lào
Mong Quang, mong Lợi nhớ sao đừng buồn.
Ta về ta chúc ông Muôn
Học chăm, học giỏi, luôn luôn yêu đời.
Đường về dưới một bầu trời
Hòa bình hữu nghị không rời lòng ta.
Đường về Tổ quốc quê nhà,
Quên sao được Nhiếp, được A đau mòn,
Lại thêm Minh nữa gầy còm,
Biết bao nhiêu bạn ta nom thế này!
Ta về ta nhớ những ngày
Cơm ngon nhờ có Điểm này mà thôi.
Hoài Châu, Bùi Nõn, một đôi
Kém gì đầu bếp về nồi về niêu!
Ta về ta nhớ tên Liêu,
Tên Thắng đã lớn được nhiều rồi đây.
Có ai không nhớ lúc này,
Lúc về sẽ nhớ, nhớ ngày, nhớ đêm
Cùng nhau sum họp êm đềm
Dưới trời thành phố gắn liền tương lai.
Ta về ta nhớ những ngài:
Kính, Cư, Hồ Dũng có tài về văn.
Ta quên sao được những anh
Mê ngành khoa học như anh Kiều này
Suốt ngày bận việc luôn tay
Về môn điện học các thầy đều khen.
Ta về ta nhớ bạn Sèn
Tuy người đã lớn vẫn còn thơ ngây.
Ta về ta nhớ Hồng "gầy",
Nhớ Uyên, nhớ Phú, nhớ "thầy" toán Phu,
Nhớ cô lớp bảy Đặng Nhu
Học hành khá giỏi chẳng bù Quỳnh ta.
Trứ danh nổi tiếng Lưu Ba
Say mê ba-let thật là hiếm hoi.
Mặt trời tươi đẹp sáng soi,
Phố phường tấp nập người người hân hoan.
Lòng ta sung sướng chứa chan
Sống bên nước bạn giữa ngàn tình thương.
Giờ đây ta bước lên đường,
Nhớ ơn nước bạn cho trường, cho ăn,
Cho quần, cho áo, cho chăn –
Mọi thứ đầy đủ chẳng cần mua chi.
Ta về ta nhớ những khi
Mùa đông tuyết trắng buồn vì xa quê.
Chúc người ở lại chưa về
Việt Nga, Nhã, Quán mọi bề thành công,
Huỳnh, Hiền, Liêm, Lượng, Trúc, Long
Lớp mười tốt nghiệp ghi trong bảng vàng.
Tiếng ai chua chát vang vang,
Ai mà không biết là nàng Quý ta.
Năm năm ở Mạc Tư Khoa,
Bây giờ tạm biệt chan hòa lệ rơi.
Ngày mai mỗi đứa mỗi nơi,
Chắc ai chẳng nhớ cuộc đời sống chung.
Ta về với núi, với rừng
Thủ đô Hà Nội vang lừng tiếng ca,
Nhưng quyên sao được Tuấn Nga
Trông con giúp đỡ thầy Hoàng, cô Châu.
Dù rằng bất cứ ở đâu
Tôi mong Văn, Vọng, Hợp, Châu chớ sầu.
Lòng ta vẫn nhớ rất sâu
Ông Chương bị đánh vào đầu bị thương.
Ta về ta nhớ Duy Cường
Cầu thủ bát kết vẫn thường gặp nhau.
Hôm nay ta bước lên tàu,
Nước Nga rời hẳn, âu Châu xa vời.
Thơ này ta viết những lời
Chúc anh, chúc chị yêu đời vui tươi.
Nhớ Sầm, nhớ Chắt ham chơi,
Ta mong về nước hãy thời sửa đi.
Các bạn lại sắp phải thi,
Làm sao không trượt thế thì giỏi ghê.
Ta về ta nhớ An, Hòe
Tính tình chất phác, cùng quê Bác Hồ.
Bạn nào còn ở Liên Xô,
Giờ đây tổ quốc đang chờ chị anh,
Ta mong các bạn học hành
Làm sao thật giỏi cái ngành mình đi.
Giờ đây trước lúc chia ly,
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay.
Ta về ta nhớ những ngày,
Mùa đông rét buốt ngủ say trên giường.
Ta về ta nhớ Hương, Dương,
Các cô lớp bảy ta thường không quen.
Trưởng thành rồi sẽ tiến lên,
Đứa về xí nghiệp, đứa lên công trường,
Đứa làm thầy giáo địa phương,
Đứa bôn ba mọi dặm đường nông thôn.
Nước ta tô thắm phấn son,
Những nhà máy mới, nông trường mênh mông.
Bạn về bạn có nhớ không?
Ta về ta nhớ rừng thông trưa hè.
Ta về với lại lùm tre,
Rừng cọ, đồi chè, suối khe, sông núi.
Ta về, lòng lại bùi ngùi
Nhớ Chất, Lê Dũng bạn “ngồi” lớp ta.
Ta về ta nhớ Bích Hà
Lúc chơi bát kết thật là giống voi.
Ta về nhớ bạn mồ côi
Ấy là Bưu, Khoản đó thời chứ ai!
Nhớ Bằng rất giỏi, rất tài
Hai lần nhảy lớp không ai lại nhầm.
Ta về ta nhớ những năm
Ở đây cùng sống một trăm đứa mình.
Nhớ khi gặp Bác rất vinh
Lặng nghe Bác nói tình hình Việt Nam.
Bác khuyên, Bác dặn ta làm
Lao động thật giỏi, gắng chăm học hành.
Giọng Bác sao thật hiền lành,
Chúng con xin hứa thực hành lời Cha.
Ta về ta nhớ Học, Hòa
Thêm Oanh, Lan nữa – sao mà thấp ghê!
Thảo, Đoan thì lại cộc chề
Khi sang thì thấp, khi về thì cao.
Dân ơi, mày có nhớ tao?
Ta về ta nhớ ngày nào mới sang,
Ngày nào ông học giỏi giang,
Bây giời lười quá, mong chàng sửa nhanh.
Nhớ Đẩu, nhiều chị, nhiều anh
Mong Đẩu bơi giỏi để thành thủy quân.
Ngày mai dưới ánh trăng ngần,
Dưới trời Tổ quốc chúng mình gặp nhau,
Chuyện trò ca hát vui sao,
Cùng nhau ôn lại ngày nào ở đây.
Ta xa thành phố những ngày,
Mùa hè tươi đẹp, bao cây xanh rờn,
Trời xanh, trăng sáng bóng tròn,
Đàn em vui hát hướng nhìn lên trăng.
Tỏa ơi, mày có nhớ chăng?
Cười thì rất khỏe, nói năng thẳng thừng.
Ta về ta nhớ o Nhường,
Cựu binh về múa trong trường, đúng không?
Phiên kia giọng hát trong trong
Hợp thời với tuổi trong lòng xuân xanh.
Ta về ta nhớ cậu Hoành,
Tính tình ít nói nhưng anh hiểu nhiều.
Ta về ta nhớ buổi chiều
Hoàng hôn đỏ chói, chim kêu về đàn.
Phố vui tiếng hát rộn ràng,
Trái tim nhân loại ca vang hòa bình.
Ta về lòng lại nặng tình
Bao năm chung sống gửi mình ở đây.
Ta về ta nhớ những ngày
Đức Du tích cực làm này, làm kia-
Toàn là máy móc gớm ghê,
Bền bỉ còn thiếu, Du nghe chưa nào?
Chúc Bách ít béo thêm cao,
Vững vàng tư tưởng để vào thanh niên.
Uông ơi, Uông chớ đừng quên
Rằng cô hay cáu, chắc quên sao đành.
Rợi kia ta chúc học hành,
Toàn năm, toàn bốn xứng danh anh hùng.
Người nào ta viết cuối cùng
Chắc anh chị biết, phải chừng nói chi.
Tuyết Nga lớp trưởng chứ gì,
Cần cù cố gắng ta ghi trong lòng,
Bây giờ ở cạnh núi sông
Quê hương Tổ quốc ruộng đồng mênh mông.
Bao người xa nước hướng trông
Thêm lòng tin tưởng ra công luyện mình.
Ngạn đây xin miễn không trình
Một trăm tất cả nặng tình thủy chung.

Moskva, ngày 8-6-1959

3 nhận xét:

  1. Tác giả làm bài thơ này lúc mới 15 tuổi nhưng đã có những suy nghĩ rất sâu sắc, nhận xét về bạn bè rất chính xác. Bài thơ rất hay, nói lên được cảnh sinh hoạt của trường, tình cảm và sự chăm sóc dạy bảo của các thầy cô anh chị phụ trách Nga, Việt dành cho học sinh và tình bạn bè thân thiết giữa các học sinh với nhau, lòng biết ơn và yêu quý trường, thầy cô, nước Nga , nhân dân Nga. Lòng biết ơn và kính yêu Bác Hồ, quê hương đất nước, ý thức xây dựng quê hương giàu đẹp v.v...

    Trả lờiXóa
  2. rất phục tác giả bài thơ khi đó chỉ là cậu bé 15 tuổi!bài dài nêu đủ danh 100 bạn với đăc điểm riêng của từng người.đọc thơ làm ta liên tưởng đến bài thơ VIỆT BẮC CỦA TỐ HỮU.XIN GỬI LỜI CHÀO TÁC GIẢ BÀI THƠ

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn bạn Chao Quelam đã đọc và com cho bài này. Đúng là tác giả 15 tuổi này giỏi thật, thơ hay và nhận xét rất tinh, trong đó nhiều bạn không cùng lớp mà bạn ấy nhận xét rất đúng với đặc điểm của người đó. Tiếc là số bạn ấy hơi vất vả. Và hiện giờ bạn ấy rất ít gặp gỡ với anh em, chưa từng dự một buổi gặp mặt chung toàn trường lần nào. Chúc tôi chúc bạn CQL đón Xuân Quý tỵ thật vui vẻ đầm ấm bên nước bạn nhé.

    Trả lờiXóa

letienhoan@yahoo.com